Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

VÊ PÊ ÉP

Cuối cùng cũng có thay đổi, VPF ra đời, niềm hân hoan của dân chúng đang lên rất cao.

Có hy vọng gì không, dĩ nhiên là có, thay đổi nào không mang lại hy vọng, nhất là cái cũ quá nát, quá thối tha.

Nhưng, nếu vẫn với những con người ấy, sự trì trệ vẫn phải kéo dài và sự thay đổi còn phải đổ nhiều mồ hôi nước mắt, còn phải đánh đổi nhiều. 

Chừng nào các CLB bóng đá địa phương, chiếm số đông trong 28 ông chủ tịch hôm ấy là những người làm bóng đá chân chính thay vì là ôm đội bóng để phục vụ các mối quan hệ đổi đất, đổi tài nguyên và rửa tiền, chừng nào các đội bóng là các công ty sinh ra đặt mục tiêu kinh doanh bóng đá là tối thượng, thay vì các mục tiêu trụ hạng, đổi điểm ăn tiền, thì sự thay đổi mới đáng được gọi là căn bản.

Dù sao cũng là thay đổi, và thay đổi là hy vọng.

Có nhiều người gọi là đổi mới, với mình chả mới mẻ gì cả. Đổi mới gì khi cái người ta đã làm hàng trăm năm nay, chỉ mỗi việc "học tập và làm theo" mà học không được, làm theo chả xong. Sự trì trệ, ấu trĩ làm con người ta ngu lâu quá và thay đổi càng khó khăn hơn. Hai mươi mấy năm đổi mới thật sự chỉ là hai mươi mấy năm "học tập và làm theo" một cách khổ sở, hai mươi mấy năm sửa sai và đến giờ vẫn lận đận vì quá sợ phải thay đổi.  

Thời sinh viên, thí nghiệm và thực tập toàn làm những cái mà người ta đã làm ra từ hồi lâu lắc rồi cả thầy và trò tự sướng nhau như những phát minh vĩ đại. Làm xong những cái máy mà hôm sau ra chợ Nhật Tảo thấy nó bán đầy, hàng Trung Quốc. Lủi thủi chạy theo sau, tụt hậu ngày càng xa, mà không dám thay đổi cái gì cả, thậm chí còn chê thằng chạy trước là những thằng giãy chết, thế mới ác. há há há

Vì thế mà sự thay đổi lần này của bóng đá xứng đáng nhận những lời tán dương và hy vọng, ít ra là vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét