Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Hay không bằng hên

Muốn biết cái nền giáo dục cứt gà của Việt, nhìn vào 2 môn tiếng Anh và tin học thì biết ngay. Những năm mình học, thằng nào cũng thâm niên học tiếng anh cho đến khi tốt nghiệp đại học là 10 đến 12 năm, nếu không học thêm bên ngoài thì giờ chỉ biết hélô, ai lấp diu. Riêng môn tin học, học chay mấy năm trời toàn ram, rum, ms dos, tree, cây thư mục, lập trình pascal, foxpro, ... , lâu lâu cho vào phòng vi tính, nhìn cái máy như vật thể lạ, không thằng nào biết cái nút khởi động nằm đâu. Mãi mấy năm sau có máy bên ngoài cho thuê, bấm bụng nhịn ăn sáng mò đến mới biết máy tính dùng như thế nào. 

Có lần công ty nhận vào một ông, tốt nghiệp đại học đàng hoàng, cứ hết giờ là lén lén rút dây điện máy tính. Mình phát hiện ra hỏi sao làm vậy, ảnh nói cái máy này bị sao ấy, cứ bấm tắt là nó tắt chút xíu là chạy tiếp. Mẹ, hóa ra chả thấy 2 nút power và reset nên cứ nghĩ reset là nút tắt. Mình xém xỉu, xem hồ sơ thấy bằng C tin học hẳn hoi. 

Cách đây khoảng 7-8 năm, khi còn làm hàng gỗ mỹ nghệ, chuyên đi tham gia hội chợ triển làm từ Bắc chí Nam. Một lần đến Nha Trang, đang chuẩn bị trưng hàng thì có 2 ông bà khách tây đến. Lúc này chỉ còn mỗi mình và sếp, mấy đứa sinh viên mình thuê và phiên dịch đi ăn cơm hết. Mình và sếp, trình tiếng anh dốt bằng nhau, hehe. Mình lấy hết bình tĩnh nói được câu good morning, can i help you. Ông bà í chào lại rồi nói gì đó rất nhiều. Mẹ, lúc đó tai mình lùng bùng, mặt ngơ như ngỗng ĩa, mồ hôi túa ra chảy thành giọt hai bên má. Mình nhìn sang sếp thấy chả đang nhìn mông lung đâu đó, rồi chả giả bộ lau lau dọn dọn hàng. Chơi xấu ác, vậy mà lúc nhậu vào toàn nói anh em mình tình thương mến thương, sống chết có nhau, giờ bỏ thằng em bị tây nó bắn ầm ầm thế này. Mình nhìn 2 ông bà, gượng gượng cười, thỉnh thoảng yes, yes, ok, ok như trong phim ... sex vậy, hehehe. Một lúc sau, ông bà tây như muốn bỏ đi, hỏi mình thêm câu, ráng lắm mình nghe loáng thoáng hình như là open, à chắc hỏi chừng nào chính thức mở cửa triển lãm, mình phang đại "open tomorrow". Đời có nhiều chuyện không ngờ đến bắt đầu từ đây, 2 ông bà ok, thank you mình 2, 3 phát, bắt tay mình vồn vã rồi goodbye, see you later. Họ vừa đi xong, sếp chạy lại hỏi  họ nói gì zậy mày, trình tiếng anh mày cũng được đó chứ. Mình nổ ngay, à họ nói họ rất thích hàng mỹ nghệ làm bằng tay, không máy móc, hàng làm từ các loại gỗ không phá rừng, không làm hại môi trường, họ rất có ấn tượng với gian hàng và sản phẩm của mình, họ hẹn ngày mai họ quay lại khi triển lãm chính thức mở cửa. Sếp nhìn mình với ánh mắt rất ngưỡng mộ, đến nỗi cả đêm hôm ấy mình ngủ chả được, tự thưởng mình một chầu bia tại sailing club, để ra vẻ tây hơn, dân giỏi tiếng anh phải nhậu chỗ này, hahahaha (gõ đến đây mình nghĩ cứ thương anh củ Sâm VTV3 ghê, heeee).

Một năm sau, công ty có đợt tuyển nhân sự. Sếp chỉ mình, phần phỏng vấn tiếng Anh giao cho thằng Văn. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng mình. Không ngờ, đời rồi cái gì rồi cũng phải trả giá, dù chỉ là cái sướng trong vài phút. Trong vòng 1 tuần, mình sưu tầm tất cả các loại sách, mẫu trên mạng về phỏng vấn xin việc bằng tiếng Anh, nào là đơn xin việc nó biên thế nào, lý lịch biên ra sao, hỏi những câu gì, luẩn quẩn những câu bạn hãy kể quá trình học tập làm việc, sở thích, sở trường, sở đoản, thói quen... Một tuần ăn không ngon ngủ không yên qua nhanh như một cú rắm, mình sút mất 2 kí lô, mắt sâu hoắm như hố bom mà lòng thì bất an vô cùng tận. Lỡ gặp thằng nào giỏi tiếng Anh nó bắn cho một hồi thì mặt thúi ra đó, có đập đầu chết cũng chả ai khóc, nhục để đâu cho hết hỡi trời. Bà mẹ, cái chỗ chả bao giờ động tới tiếng anh tiếng em mà bày đặt cũng ghi vào điều kiện tuyển dụng là bằng C tiếng anh, sử dụng tiếng anh lưu loát, cho oai với thiên hạ, gớm. 

Ngày tuyển dụng cũng đến, bước vào phòng phỏng vấn mà cái đầu vẫn lùng bùng... 

(Còn nữa) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét