Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013

Chuyện vặt (1)

Hôm nọ, đang đi phên phên đến công ty, thằng chó chết chạy trái đường ngược chiều, như ma đuổi, mém tí đâm vào, làm mình phanh chổng đít. Định bụng quay sang chửi cho phát mả mẹ mày, bỗng nhìn mặt nó quen quen, như đã biết ở đâu đó, thay vì chửi, mình quay sang nó nhoẻn miệng cười. Hết chuyện.

Nhưng chưa hết, hôm sau đi uống cafe bỗng gặp nó, thằng chó chết đó. Đầu tiên cũng chả để ý mấy, vì chuyện ấy hầu như quên béng mẹ rồi. Nó bỗng chạy sang bàn, chào mình rồi hỏi sao hôm qua xém tí đâm ông mà ông lại cười? Mình cười rồi ra vẻ cao đạo, chứ mày bảo tao chửi mày, rồi làm gì nhau? Nó bảo nếu anh chửi tôi lúc đó thì ... tôi chửi lại chớ sợ gì. keke. Bà mẹ mày, cũng gớm nhỉ! Mà đi đâu mà như ma đuổi thế, vợ kêu về rửa đít cho con à? Nó cười hô hố, ông đoán hay thế, gần đúng. Chầu cafe hôm nay ông anh thằng em trả nhé, xem như tạ lỗi.  

Thôi thế từ nay, cứ cười cười mà nhẹ người, kệ mẹ đời! khà khà.

Hết chuyện, hết thật. 

2 nhận xét:

  1. Chính xác. Như anh đây ngậm miệng khóc thầm hơn nửa năm nay giờ cũng phải ngoác miệng chút cho nhẹ cái sự đời!

    Trả lờiXóa
  2. Ke ke! Cuoi nhe cho doi vui mot chut hi

    Trả lờiXóa